• Danh sách chương
  • Cài đặt
    Màu nền
    Font chữ
    Cỡ chữ
    {{settingThemes.fontSize}}px
    Chiều rộng khung
    {{settingThemes.lineWidth}}px
    Giãn dòng
    {{settingThemes.lineHeight}}%
Chương 51: Giao ước đã bị hủy bỏ, sự lo sợ về chiến tranh giữa 2 chủng tộc khác nhau.
...Arc 2: Di vật cùng kẻ lang thang...
-------------------------------------

cuối cùng thì Raidou cũng đã kể hết tất cả mọi thứ cho mọi người biết.

Kể từ lần mà cậu đặt chân đến thị trấn bù nhìn, cho đến lúc thảm kịch xảy ra tại nơi đó. Tất cả mọi thứ đều đã được kể ra từ chính miếng của Raidou.

“Dải.. Dải sáng khiến mọi người hóa điên ư?.” -Keld đã không khỏi ngạc nhiên khi nghe được những thứ đó từ lời kể của Raidou.

Tất cả mọi người ở xung quanh cũng phản ứng không khác gì người lính Keld.

Bọn họ đều cảm thấy câu chuyện mà Raidou vừa kể ra, nó thật sự rất là vô lý.

“Vậy. Theo lời kể của cậu, thì kẻ đã làm ra những chuyện đó. Chính là gã quái vật có làn da màu xanh?.”

“Vâng. Rất có thể, chính là hắn.”

Patrick cũng cảm thấy rất nghi ngờ về những lời mà Raidou đã kể ra. Nếu như thật sự có một tên quái vật như thế, thì mọi chuyện sẽ trở nên tồi tệ hơn rồi đây.

Tuy nhiên.. Raidou cũng không thể đính chính được rằng, những chuyện đó đều là do gã quái vật kia gây ra.. Nhưng mà hiện giờ, cậu có thể đổ lỗi cho ai được nữa chứ.

Gã quái vật đó, hắn ta rất mạnh. Và rất có thể, hắn chính là kẻ đã mang cột sáng kỳ lạ kia đến với thị trấn bù nhìn.

“Chuyện này thật lố bịch!!. Làm sao, một thứ như vậy lại có thể tồn tại được cơ chứ?.”

“Phải đấy. Trên đời này, làm gì có những thứ như vậy cơ chứ.”

“Có lẽ cậu ta chỉ đang bịa chuyện mà thôi.”

Những người lính ở xung quanh đã bắt đầu bàn tán với nhau. Bọn họ bán tín bán nghi và cho rằng, những thứ mà Raidou vừa kể đều chỉ là bịa chuyện mà ra.

“...!!!DỦ RỒI, TẤT CẢ CÁC NGƯƠI IM LẶNG HẾT CHO TA!!!...”

Những lời bàn tán bắt về Raidou, đang dần dần đi quá xa. Cho đến khi người đội trưởng Patrick ngăn cản nó lại, bằng lời nói của mình.

Những người lính lập tức im lặng đi, bọn họ vừa sợ hãi đội trưởng Patrick vừa hoài nghi về Raidou. Nhưng đã không còn một ai dám hó hé gì nữa cả.

“Chàng trai trẻ. Theo lời của cậu, thì gã quái vật đó có làn da màu xanh nhỉ?.”

“Vâng ạ.. Màu da của hắn không những trong kỳ lạ. Mà ngoài hình của hắn cũng trong rất đáng sợ.”

“Vậy nó ra làm sao, cậu có thể mô tả lại cho ta biết được không?.”

Raidou liền lặng im đi một lúc, cậu đã ghi nhớ rất rõ khuôn mặt của gã quái vật đó.

Kể cả lúc chết đi, cậu cũng không thể quên được khuôn mặt của hắn.

“Hắn ta rất to lớn, ước chừng là khoảng 2m trở lên. Cơ thể thì có rất nhiều cơ bắp đến mức kinh khủng”

“Trên tay của hắn ta có rất nhiều những vết sẹo khác nhau. Và miệng của hắn có 2 chiếc răng nanh rất to lớn được nhô ra ngoài”
— QUẢNG CÁO —

Nói đến đây, Raidou bắt đầu cau mày đi.

Cậu không thể quên đi thứ đó của hắn ta được.

“Đặc biệt hơn, là hắn ta có một món vũ khí rất to lớn. Đó là một cây rìu, và nó dường như được làm từ xương của các loài động vật khác nhau, hoặc có thể là con người!?.”

“...” -Tất cả đều im lặng đi, những lời đó của Raidou đã khiến cho những người lính phải thất kinh và rùng mình.

Ai đời mà lại đi lấy xương người để làm vũ khí cơ chứ, điều đó thật quá man rợ rồi đi.

“Hiểu rồi.”

“Vâng?.” -Patrick đột nhiên lên tiếng nói, ông ấy dường như đã nhận ra được một điều gì đó thông qua lời kể của Raidou.

“Nếu ta nhớ không lầm. Thì ở nơi được gọi là lục địa lớn, có tồn tại một chủng tộc rất giống với gã quái vật mà cậu đã kể.”

Patrick đã thốt ra những lời đó, ông ấy đã có thể nhận ra được, gã quái vật mà Raidou đã nói đến. Hắn ta chính là một Orc.

“Lục địa lớn ư, tôi đã từng nghe qua nó rồi. Nhưng mà, cũng không dễ dàng gì để đến được nơi đó cả.”

Keld đột nhiên lên tiếng nói khi đội trưởng Patrick nhắc đến lục địa lớn. Có vẻ như anh ta đã biết số thông tin về nơi đó.

“Chủng tộc, mà ta đang nhắc đến. Chính là Orc.. Và bọn chúng rất giống với gã quái vật mà cậu đã kể.”

Đội trưởng Patrick tự đặt tay lên bộ râu già nua của mình. Ông ấy dường như đang suy nghĩ về một chuyện gì đấy.

Những người lính ở xung quanh lại được dịp bàn tán về gã quái vật kia.

“Nếu như đó là lời của đội trưởng, thì rất có thể. Chuyện mà cậu ta đã kể, đều là sự thật đấy!!.”

“Mà này. Cái chủng tộc Orc kia, rốt cuộc là cái gì thế?.”

“Ai mà biết được, tôi chưa từng nghe thấy bao giờ cả?.”

“Có lẽ, đó là một chủng tộc mới nào đó chăng!?.”

Những người lính bàn tán với nhau, cho đến khi đội trưởng Patrick dừng việc suy nghĩ lại. Ông ấy nhìn vào vệ thần Ulanni và bảo rằng: “Lani chuyện này có lẽ phiền phức rồi đây.”

Ulanni Meredith cũng gật đầu một cái, như thể cô ấy đã hiểu được những gì mà Patrick đã nói đến.

Raidou và Keld ở kế bên bọn họ, cả hai đều đang rất tò mò về những gì mà đội trưởng và vệ thần đang nói đến.

“Xin mạn phép hỏi. Rốt cuộc, chuyện phiền phức mà hài người đang nói đến là gì vậy?.” -Và rồi Keld đã để trí tò mò lấn át đi mình, anh ta liền lên tiếng và hỏi bọn họ.

Patrick cũng chẳng muốn nói ra chuyện đó cho lắm. nhưng khi thấy vệ thần Ulanni gật đầu tỏ vẻ đồng ý, thì ông đã lập tức bảo rằng: “Theo ta được biết, thì chủng tộc thú nhân đã có một giao ước từ rất lâu đời đối với chủng tộc Orc. Rằng hai bên sẽ không xảy ra đấu tranh hoặc là xô xát với nhau.”

Nói đến đây, Patrick đã cau mày lại. Dường như ông ấy cảm thấy mọi chuyện đang ngày càng tồi tệ đi.

“Nhưng có vẻ, giáo ước đó giữa hai chủng tộc đã bị phá hủy rồi!?.”
— QUẢNG CÁO —


“...” -Keld im lặng đi, anh ta có vẻ đã cảm thấy hối hận khi hỏi về chuyện đó.

Dường như tất cả mọi người ở đây, đều biết nó có ý nghĩa gì.

Nếu như một giao ước giữa hai chủng tộc bị phá hủy đi, thì rất có thể sẽ có chiến tranh xảy ra.

Và người phải hứng chịu tất cả, chính là Ulanni Meredith. Bởi vì chính cô, đã không thể bảo vệ được người kế vị của mình.

“...” -Tất cả mọi người lặng im đi, đa phần bọn họ đều đang sợ hãi khi chiến tranh giữa hai chủng tộc sắp sửa được nổ ra.

Nhưng vệ thần Ulanni Meredith đã trấn an bọn họ rằng: “Các ngươi không cần phải lo lắng. Sẽ không có chiến tranh hay bất cứ thứ gì xảy ra cả.”

Khi vệ thần Ulanni cất tiếng nói, tất cả mọi người đều đã có thể nghi ngờ cô ấy.

Nhưng cô ấy đã khẳng định và đảm bảo với bọn họ rằng: “Ta sẽ trở về lại bộ lạc của mình và khuyên ngăn bọn họ. Sẽ không có chiến tranh xảy ra trên lục địa này đâu!?”

“Bởi vì. Chỉ có bộ lạc của chúng ta, là những thú nhân duy nhất ở trên lục địa này mà thôi!!?.”

Những lời mà vệ thần Ulanni vừa thốt ra.

Như thể muốn chắc chắn thêm rằng, những lời mà cô ấy đã nói. Chúng đều là sự thật.

“Hah.. Hahaha!!. Cô ra dáng một vệ thần hơn rồi đấy Ulanni!!.. Phải như vậy, mới khiến cho lũ ngốc kia tin lời của cô chứ!!?.”

Đội trưởng Patrick đột nhiên cười toát lên. Như thể ông ấy đã chờ đợi những lời đó của vệ thần từ rất lâu rồi.

“Nhưng ta mong rằng, cô sẽ không làm cho bọn ta cảm thấy thất vọng. Phải thành công thì chúng ta mới tin tưởng được cô Lani à.”

“Không cần người phải nói. Ta có thể làm được điều đó.” -Vệ thần Ulanni đã phản bác lại những lời của đội trưởng Patrick.

“...” -Patrick cũng chỉ có thể cười khẩy lại cô ấy.

“Rồi. Rồi. Giải tán hết đi, cũng đã sắp tối rồi đấy!!.” -Và rồi, rất nhanh sau đó, cuộc họp đã được khép lại.

Tất cả mọi người đều rời đi.

Nhưng vẫn có một vài người thì ở lại để thưởng thức đồ ăn và rượu bia.

Raidou thì không như bọn họ, cậu đã đuổi theo vệ thần Ulanni Meredith.

Và rồi, khi cả hai đang đứng đối diện với nhau ở trên con đường mòn.

Raidou đã thốt lên rằng: “Làm ơn, hãy dẫn tôi đi theo ngài!?.”

“Hửm?. Ngươi đang nói cái gì thế!?.”

Vệ thần Ulanni vẫn chưa thể hiểu được những lời đó của Raidou là có ý gì.
— QUẢNG CÁO —

Nhưng rồi, cậu ta đã bảo rằng: “Không phải ngài đang trở về bộ lạc của mình ư, vì vậy xin hãy dẫn tôi đi theo làm ơn!!?.”

“Vì lý do gì, mà ta phải dẫn cậu đi theo mình cơ chứ?.”

Raidou đã biết, rằng cô ấy sẽ từ chối mình.

Nhưng cậu, không thể nào bỏ lỡ cơ hội này được. Bởi vì, cậu vẫn chưa thực hiện được mong ước của cô bé Oya.

Raidou lấy ra chiếc vòng của cô bé Oya, cậu giữ chặt nó trên tay mình và thốt lên rằng: “Xin ngài, hãy dẫn tôi đến bộ lạc nơi mà cô bé được sinh ra.. Ít nhất, thì tôi cũng phải thực hiện được mong ước của cô bé.”

“...” -Vệ thần Ulanni lặng im đi. Những lời nói đó của Raidou, đều đã được cô ấy nhìn thấu.

Cô ấy thật sự rất bất ngờ, bởi vì những lời mà cậu đã thốt ra. Chúng đều là những lời thật lòng đến từ bên trong cậu.

Có lẽ, vệ thần Ulanni đã hiểu lầm quá nhiều về người đang ở trước mắt cô.

“Được thôi.. Vào sáng ngày mai ta sẽ lên đường, nhớ đừng có thức trễ đấy!?.”

“Bình.. Bịch..”. -Vệ thần Ulanni cuối cùng cũng đã đồng ý cho phép Raidou đi theo mình. Và sau khi thốt ra những lời đó, thì cô ấy đã lặng lẽ bước đi.

Bỏ lại phía sau là Raidou, cùng với vẻ mặt không thể nào mà mừng hơn được nữa.

“Cảm ơn.. Cảm ơn ngài thưa vệ thần Ulanni Meredith.”

Raidou giữ chặt lấy chiếc vòng của cô bé Oya. Mặc dù không thể nào mà rơi lệ được, nhưng cậu vẫn cảm thấy ở đâu đó là niềm vui, và nổi buồn ở bên trong mình.

Sau cùng. Thì cậu cũng đã sắp sửa hoàn thành được mong ước bấy lâu nay của cô bé rồi.

“Oya. Cuối cùng, thì em cũng đã sắp gặp lại được gia đình của mình rồi.. Hãy chờ đợi anh nhé, mọi thứ sẽ nhanh thôi”

“Và khi đó, em có thể được an nghỉ rồi.”

Raidou mỉm cười nhẹ và tự mình nhìn vào chiếc vòng.

Quản thời gian mà cậu gặp được cô bé, có lẽ là rất ngắn ngủi.

Nhưng khi tiếp xúc và nói chuyện với nhau, thì cậu mới có thể thấu hiểu được cô bé.

Cậu nhất định, sẽ mang cô bé trở về lại với gia đình của mình.

“Bình.. Bịch..”. -Raidou lặng lẽ bước, cậu rời khỏi đó và đi ngược lại với hướng của vệ thần Ulanni.

Raidou đã quyết định trở về lại quán rượu nhỏ kia. Có lẽ, là bởi vì Ruijerd chăng.


...Kết thúc...